BÁNH VẼ
Chế Lan viên
Chưa cần cầm lên nếm, anh đã biết là bánh vẽ
Thế nhưng anh vẫn ngồi vào bàn cùng bè bạn
Cầm lên nhấm nháp
Chả là nếu anh từ chối
Chúng sẽ bảo anh phá rối
Đêm vui
Bảo anh không còn có khả năng nhai
Và đưa anh từ nay ra khỏi tiệc…
Thế thì còn dịp đâu nhai thứ thiệt?
Rốt cuộc anh lại ngồi vào bàn
Như không có gì xảy ra hết
Và những người khác thấy anh ngồi
Họ cũng ngồi thôi
Nhai nhồm nhoàm
(“Prométheé 86”, Văn học và Dư luận, 8-1991)
Hóa ra tôi ngu quá. Đọc kỹ lại cái chân dung Nguyễn Khoa Điềm, tôi
mới thấy tôi ngu quá. Mà ông Sách thâm thật.
Xin dẫn ra đây cái chân dung ấy:
Một
mặt đường khát vọng
Cuộc
chiến tranh đi qua
Rồi
trở lại ngôi nhà
Đốt
lên ngọn lửa ấm
Ngủ
ngon a cay ơi
Ngủ
ngon a cay à
Và càng thấy ông Sách thâm
khi đọc mấy câu nhại của Hà Sĩ Phu :
“Ngủ cho ngoan Mẹ ơi
Ngủ cho ngoan Mẹ hỡi !”
Ngự trên lưng Mẹ
Con vô Thiên Đường
Mẹ mà thức dậy
Con cho “lên…Phường
!”
....
“Ai mà thức dậy
Vung chày là xong”
Đã có nhiều bài bình luận
phân tích về “Thơ chân dung” của Xuân Sách.Nhưng tôi thích nhất mấy
lời bình ngắn gọn sau đây của Hà Sĩ Phu :
“Vị
nghệ thuật nửa cuộc đời
Nửa
đời sau lại vị người ngồi trên”*
Nét
này vẽ bác Lan Viên ?
Bác
Hữu ?
Bác
Cận ?
Hay
riêng bác Hoài ?
Chân
dung các bác ngời ngời
Chém
cha riêng cái nửa đời phía sau
Một
đời, hai nửa, vì đâu ?
Nửa
say quỷ kế, nửa đau nhân tình.
Quả thật
Thơ
thiêng lắm, người ơi
Phản
thơ thì phải chết
Chẳng
ai giết mình mà mình tự giết
Treo
nỗi nhục muôn đời.
Đà Lạt 28.06.2008
BMQ
______
* Hai câu trong bài thơ của
Xuân Sách vẽ chân dung Hoài Thanh
Thương anh BMQ quá bác HT ạ!
Trả lờiXóaBMQ là tác giả bài thơ LÊN MIỀN TÂY từ khi còn rất trẻ, sau này vào chiến trường anh viết bài thơ và phổ nhạc thành bài hát MẸ VẪN ĐÀO HẦM nổi tiếng, rồi chả biết tại sao lại như vậy.
XóaCám ơn bạn.